Mt 18, 21-35. THA THỨ ĐỂ ĐƯỢC THỨ THA "Nếu mỗi người trong anh em không hết lòng tha thứ cho anh em mình, thì Chúa Cha cũng không tha thứ cho anh em." (Mt 18, 35) Suy niệm: Một vụ va quẹt nhỏ trên đường phố có thể dẫn đến ẩu đả đổ máu, thậm chí án mạng; những mâu thuẫn nho nhỏ giữa vợ chồng, ban đầu Em, năm ngày qua sống xa em, anh bồn chồn không yên. Anh cố gắng giải quyết công việc thật nhanh để được về với em. Xa em, anh đã suy nghĩ và tự tin khẳng định với lòng mình, sẵn sàng nói với em rằng: "Hãy làm vợ anh em nhé. Anh không thể sống thiếu em. Anh yêu em". Xin vợ yêu tha thứ cho anh lời thề xưa anh hứa chưa thành. Xin con thơ tha thứ cho cha sinh ra đời không trọn vẹn mái nhà. Xin anh chị tha thứ cho em ân tình này suốt kiếp em đem. Xin bè bạn tha thứ cho tôi cuộc đời này không cùng bước nữa rồi. Gửi bằng vozFApp Lỗi tại tôi. Nhưng giá nàng cứ phạt, đừng có tha thứ cho tôi thì đỡ nhục hơn không. Cử chỉ cao thượng sau lời cảnh báo của nàng làm tôi muối mặt. - Đấy, công việc bề bộn như vậy, không có anh giúp cho sao được. Nàng không nói gì thêm, lặng lẽ bước đi Không còn đổ lỗi được nữa cho hai nguyên tổ Adam, Eva. Lỗi nguyên tổ đó đã được Thiên Chúa thứ tha rồi qua việc ban tặng Con Một, xuống thế tìm đến với nhân loại không để xét xử, lên án, mà là để thế gian nhờ Con Một của Người mà được cứu độ. Vậy mà không hiểu sao trong khi đang tra cứu thông tin trên mạng vô tình "đập mắt" phải bài viết "Chồng ngoại tình, tôi hóa điên suốt 2 năm" của bạn Minh Hoài lại khiến tôi day dứt mà đọc cho bằng hết câu chuyện. Đọc ngay tập 2 : Chương 2: Địa ngục trần gian của Vợ Yêu Tha Thứ Cho Anh Được Không? full trên Cổng Truyện - Blog truyện online|Đọc truyện online miễn phí, truyện hay, truyện mới, truyện gì cũng có OV7WsL. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để mấy tiếng đồng hồ, hắn ngồi trước cửa bệnh viện, mẹ cùng em gái tên Lâm Hạ Băng đến thì thấy hắn xơ xát, bơ phờ và gương mặt hiện lên sự lo Lâm tức giận đánh hắn, cái tát khiến hắn đau đớn, nhưng có đau bằng những lúc hắn đánh cô không? Hắn thầm nghĩ, nỗi đau như muốn nuốt chửng hắn vậy." Uổng cho Như Tuệ bên vực con như vậy. Con thật khiến ta quá thất vọng! "" Bên vực? "" Con nghĩ Như Tuệ nói chuyện của con với ta à, la do ta cho người điều tra ra... "Hắn đã trách lầm cô. Nếu hắn không về nhà kiếm chuyện thì chắc bây giờ cô vẫn đang say giấc, nếu hắn không đẩy cô ra giữ đường thì ngày mai hắn vẫn thấy cô bình an đứng trước mặt hắn, nhưng tất cả đều chỉ là chữ nếu..." Con luôn nghĩ Như Tuệ là loại phụ nữ đê tiện đúng không? Con sai rồi! Mẹ sẽ kể hết cho con nghe! "" Mẹ nói gì vậy!?"" Như Tuệ là con của chú Lạc là bạn thân ba con. Nhờ chú Lạc hiến thận, ba con mới sống được lâu như vậy. Nhà ta vốn đã mang ơn chú ấy rất nặng. Sau này, chết khi chết chú ấy đã giao Như Tuệ cho ta. Có lần, con bị tai nạn mất máu nhiều nhưng thiếu máu là do Như Tuệ đã hiến máu cứu con. Nó còn ở bệnh viện chăm sóc con mấy ngày liền. Khi ta dẫn con bé đi mua sắm, nó chẳng mua gì mà chỉ mua con búp bê sứ để trên đầu giường của con. Khi con gần khỏe, ta đã ép nó về nhà nghỉ ngơi rồi cớ sự làm sao, người mà đã không ăn không uống chăm sóc con lại là Trương Lam Nhi kia. Khi con định cưới cô ta, mẹ đã cho người điều tra và kết quả là... cô ta là con người lẳng lơ nổi tiếng trong trường nên ta không đồng ý. Khi biết Như Tuệ thích con nên ta đã tác hợp cho hai đứa nhưng nó không đồng ý vì biết người con yêu không phải là nó, nhưng ta đã ép buộc..... "" Thật...sự là vậy sao? Người đã chăm sóc con hàng ngày là cô ấy không phải Lam Nhi nhưng khi con tỉnh dậy người mình thấy là Lam Nhi, là Lam Nhi đã lừa mình. Con búp bê sứ cũng là của cô ấy sao? Mình đã hứa sẽ chăm sóc người ấy cái người đã chăm sóc hắn nhưng người ấy lại bị mình...mình hủy hoại. Chính mình đã hiểu lầm cô ấy....."Những lời mẹ hắn vừa nói như muốn làm hắn đau khổ tột cùng. Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Hứa Minh Quân bước ra, hắn ngỡ ngàng." Minh Quân, Như Tuệ.. cô ấy như thế nào rồi? " Hắn lây mạnh bác sĩ Hứa." Hiện tại cô ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng..... "" Nhưng..? "" Đứa bé đã mất..., nghị lực sống của cô ây quá thấp như đối với cô ấy chết là một sự giải thoát, cô ấy có sống được hay không chỉ tùy thuộc thôi, hiện tại cô ấy sẽ không tỉnh dậy được đâu..! ""Đứa bé...?" Anh được làm cha rồi sao, nhưng chính anh là người đã giết đứa con đầu lòng của mình, nếu cô biết, cô có tha thứ cho anh không. Anh ngồi xuống, lưng dựa vào vách tường. Ba người đều biết anh hối hận rồi nên không đề cập đến vấn đề đứa nhỏ.." Có cách nào không..? " em gái hắn lên tiếng." Hiện tại, nên làm cho cô ấy muốn sống lại như ôm về kỉ niệm hay hồi ức đẹp để kể cho cô ấy, Như Tuệ có thể vẫn nghe và cảm nhận được! "" Thật sao? " Hắn vui mừng như từ khi sống với hắn thì cái kỉ niệm duy nhất đó chính là nỗi đau buồn, sợ hãi, kỉ niệm đẹp đối với hắn và cô như một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực, chí ít là lúc này....Ba người kia cũng hiểu được vấn đề, chỉ tại anh... Đúng, là tại anh không đổ thừa cho ai được..." Cậu cũng có thể kể chuyện cho cô ấy nghe!"" A, đúng rồi lúc nhỏ có một chị gái thường xuyên theo một chú đến nhà chơi với anh em con, có thể nào là chị ấy không..? "" Là Như Tuệ! " bà Lâm lên là điều hắn muốn nghe. Chiếc giường màu trắng bên trên là thân hình nhỏ nhắn của cô nhưng gương mặt trắng bệch." Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, mong mọi người mai hãy đến thăm."Tiếng cô y Lâm bị sốc nặng nên ngất đi. Mọi người nhanh chóng đưa bà vào phòng bệnh. Chỉ còn hắn muốn tìm cô ta nói cho rõ trước cửa phòng của cô ta, hắn bất ngờ khi thấy " ả " đang đưa một cọc tiền cho tên mặc áo đen." Chuyện cô nhờ tôi đã làm xong! Cô đúng độc thiệt, lại có thể làm ra cảnh cô ta đẩy cô! "" Chỉ tại cô ta không rời xa anh ấy, còn nói yêu ảnh. Hứ.... Tôi còn cố tình đổ nước xôi lên người ả! "Nghe xong cuộc đối thoại, tim anh như muốn ngừng đập. Thì ra tất cả mọi chuyện đều là do cô ta đã an bài. Đả kích liên tiếp đả kích. Anh hiểu lầm cô, hành hạ cô. Cô yêu anh ư? Nghe xong anh vui mừng nhưng cũng đau. Cô yêu anh nhưng anh thật ra đã làm gì, có xứng với tình yêu của cô không? Anh đúng là thằng đó hắn về nhà làm bạn với rượu. Vô phòng cô, à nhầm, vô nhà kho, hắn ngồi bên mép giường mà không khỏi tự trách bản thân. Hắn nhận ra hắn đã sai và người hắn yêu là Như Tuệ, hắn cảm thấy khinh bỉ Lam Nhi, người con gái trong sáng, hồn nhiên trong mắt hắn lại là loại người...Nhìn vào góc giường, hắn thấy một chiếc hộp được gói bọc thật kĩ. Mở ra là tấm hình cưới của cô và hắn. Chẳng phải hắn đã cho đốt rồi sao? Nhìn vào hình, hắn thấy cô cười thật tươi, còn hắn...." Đúng là thằng ngu mà! "" Như Tuệ... "Hắn sợ cô căm ghét hắn, lại sợ cô rời xa hắn mãi mãi. Đêm đó, trong cơn men hắn gọi tên cô, gọi tên người con gái hắn thật sự yêu. Nếu được ước, hắn ước có thể quay lại như lúc ban đầu gặp cô, hắn muốn nhìn thấy nụ cười trên môi cô chứ không phải là gương mặt trắng bệch với đôi mắt nhắm lại trên giường bệnh kia." NHƯ TUỆ ANH YÊU EM! " -Hôm nay ra hai chương lận ak nhen. Trả công tui nút sao đi mà, nha.... 😇😇😇😇 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để END -" Thiếu...thiếu gia.... gặp tai nạn rồi!!"Mọi người trong nhà đều bàng hoàng, thím Miên thì ngồi bệch trên sàn khóc nức nở, nhiều người tới đỡ thím ấy đứng dậy, còn cô, cô vô cùng lo lắng. Họ nhanh chóng chạy nhanh đến bệnh được chuyển ra phòng nghỉ dưỡng thuộc loại cao cấp, nơi cô từng nằm giờ lại đến hắn. Đứng bên cạnh giường bệnh, cô nhìn vào, mà tim không ngừng lé lên tia đau xót, mới hôm nay cô định sẽ tha thứ cho hắn mà, tại sao? Tại sao lại như vậy? Mới nãy, thư ký của hắn nói rằng bị công ty đối thủ hãm hại mới bị tai nạn, hắn bị thương rất nặng... Vốn dĩ, hắn định đi mua món quà cho cô cầu xin sự tha thứ. " Hạ Vũ,...a...anh....t...tỉnh lại...đi, em...em.. t..tha thứ cho anh rồi, là do em, là em..em không tốt, nếu nhanh chóng nhận ra mình vẫn còn yêu anh, sớm tha thứ cho anh thì... "" Hu.. Hu.. Hic... "" Hạ Vũ, a..anh dậy đi, a...anh nói rằng... s..sẽ,...bảo vệ em mà, bảo vệ cả đ..đứa.. con của chúng ta nữa! "Cô khóc, mọi người cũng khóc theo tại vì họ đã làm ở nhà của Hạ Vũ rất lâu, mọi người xem nhau như một gia đình. Trớ trêu thay, thiếu phu nhân chỉ mới tha thứ cho cậu chủ của họ thôi mà, lẽ ra hôm nay phải là một ngày vui mới phải, tại sao lại xảy ra bi kịch như thế này. Tuy cậu chủ không phải sẽ.... nhưng họ vẫn buồn vẫn khóc vì thư ký của hắn kêu là bị thương rất nặng. Tuy chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào nhưng họ không hỏi xót thương khi thấy cô đang ngồi bên cạnh giường bệnh mà khóc nức nở. " Thiếu...thiếu phu nhân..., cô dậy đi, cậu chủ sẽ không...sẽ không sao đâu mà, cô cũng cần lo cho đứa bé trong bụng mình, đó là con của cậu chủ và cô! "Nghe vậy, cô cố bình tĩnh. Đúng, cô phải bảo vệ con của hắn và cô. Mọi người dìu cô về nhà, tuy cô muốn ở đó nhưng ai cũng khuyên cô nên đành phải vậy. Đêm đó, cô đã vô cùng ân hận. Tại sao, cô lại không tha thứ cho hắn sớm hơn, hắn vì muốn mua quà cho cô mới gặp nạn! Cô tự trách mình, nước mắt ướt đẫm gối. Gần một tuần trôi qua, hắn vẫn nằm đó, ngày nào cô cũng đến thăm hắn, nói với hắn rằng cô đã tha thứ cho hắn rồi. Chiều hôm đó.... " Hạ Vũ, gần một tuần rồi, anh dậy đi! Em tha thứ cho anh rồi! Làm ơn! Vì con của chúng ta cũng vì em, anh tỉnh lại đi! Em nói thật, em rất yêu anh, có lúc em đã từng hận anh nhưng nó bị tình yêu lấp đầy! Em rất yêu anh, Hạ Vũ, anh tỉnh lại đi mà! "" Thật không? "" Thật, là thật! "" Em hứa đi! "" Em hứa! "Từ, cô đang nói chuyện với hằn mà trong khi hắn đang nằm đó, vậy là ai nói chuyện với cô? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là hắn? Ngước mặt lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt đang mỉm cười hạnh phúc của hắn! Hắn tỉnh rồi, Hạ Vũ tỉnh rồi!?" Anh.. Anh.. Anh tỉnh rồi! "" Anh tỉnh từ hôm kia rồi, anh định nói cho em biết nhưng anh muốn được nghe em nói yêu anh! "" Chẳng phải anh...anh bị thương rất nặng hay sao! "" Sớm biết trước là bọn họ sẽ hại anh, nên đã chuẩn bị từ trước nên chỉ bị thương nhẹ, ai mà ngờ tên thư ký kia nói dối em, anh cũng thuận nước đẩy thuyền thôi! "" Anh... Anh vô sỉ! "Vô sỉ! Hắn lại dùng cách này để nghe cô nói tha thứ cho hắn. Trời ơi, cái hình tượng tổng tài lạnh lùng kia hắn quăng đi đâu rồi. Đúng là đừng quá tin vào mắt mình! Cô xấu hổ, nhanh chóng ngồi dậy đẩy hắn ra tại vì hiện tại hắn đang nắm tay cô! " A...đau..."" Anh không sao chứ! " Cô ân cần hỏi thăm hắn nhưng gương mặt thì vô cùng đỏ. " Anh biết anh sai rồi, anh thật sự xin lỗi em! Anh thật sự rất yêu em! " Quay lại vấn đề, hắn cầu xin sự tha thứ từ cô. " Em cũng rất yêu anh! " Như không đợi gì hơn, hắn ôm cô vào lòng thật chặt, chặt như sợ hắn sẽ mất cô vậy. Hiện tại hai người đang nói chuyện mặn nồng trong phòng bệnh thì bên ngoài, cũng có một hội bà tám tụ tập. Đó không ai khác là tên thư ký cùng những người còn lại trong nhà, có cả thím Miên. Cái công ty kia cũng bị hắn thu mua lại, không lâu sao, bà Lâm cùng Hạ Băng và Minh Quân đi chơi về, nghe được tin tức mà họ vui mừng cùng bất ngờ, lại thấy tiếc vì không thấy được khuôn mặt lúc lừa gạt cô của hắn. Khi mà họ về là đã thấy cái khuôn mặt núi băng của hắn rồi. Vài tháng sau, Hạ Băng cùng Minh Quân tổ chức đám cưới. Sau đó là lúc mà cô sinh ra hai thiên thần bé bỏng của cô. Hai tinh linh ấy là hai anh em song sinh, tuy lúc sinh đẻ, bác sĩ báo là cô khó sinh nhưng mọi chuyện cuối cùng cũng vượt qua và đem lại kết quả tốt đẹp. Một đêm... " Vợ ơi, từ lúc em mang thai tới giờ là anh phải ăn chay rồi! " Lại là khuôn mặt bất chấp. Hắn nói xong, không nói gì là đã hôn cô thật lâu. Nụ hôn ngọt ngào, lại dịu dàng. Từng cút áo của cô bị hắn cởi ra......." Việc ngu ngốc cũng là sáng suốt nhất đời này của em là yêu anh! "" Việc mà anh cảm thấy ân hận nhất là làm em phải đau khổ, nhưng hạnh phúc thay anh yêu em và được em yêu! "Đúng! Tình yêu đã làm họ chịu bao nhiêu đắng cay nhưng cũng mang lại cho họ sự ngọt ngào, hạnh phúc. Yêu và được yêu..... -ĐÔI LỜI TÁC GIẢ Có ai thấy thiếu mắm muối hay đường gì không nói tui để tui thêm zô! Trong thời gian qua, cảm ơn mấy người đã luôn ủng hộ truyện của tui, nhờ mấy người mà sức lực của tui tràn trề ngập bờ đê. Hằng đêm, nhớ tới truyện của mình viết được ủng hộ thì vô cùng vui! Nó như món ăn tinh thần của tui vậy. Ai mà có ý định thì cứ viết rồi nói tui, tui sẽ ủng hộ cho! Mà tui cũng không ngờ được truyện của mình sẽ có được như hôm nay. Ôi thật hạnh phúc! Công nhận là lâu thật, tui viết từ lúc 25/5 đến 6/7 mới xong! Chắc chắn tui sẽ viết ngoại truyện và cố tìm ý tưởng để viết thêm nhiều truyện mới! Thật lòng cảm ơn mấy người nha! Thương mấy người nhiều. À mà tui cx không biết nên nghĩ tên trong này của tui là gì nữa? 😧 Ai thích thì cho tôi cái tên 😁😁. Tên ơi tên... Tác giả .... CHƯƠNG 8 CHĂM SÓC Hôm nay, cô được xuất viện nhưng tình trạng vẫn như vậy, vẫn nằm im bất động một chỗ. Hắn cũng không đi làm mà ở nhà chăm sóc cho cô. Cô nằm trên giường, hắn ngồi bên cạnh. Tay hắn vuốt nhẹ mái tóc đen óng của cô, rồi khẽ chạm trên khuôn trái xoan của cô. Tuy Như Tuệ không đẹp lộng lẫy nhưng mang vẻ đẹp thanh tú động lòng người. Tách... tách... Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thanh tú của hắn. Hắn như vậy mà rơi nước mắt. Giờ hắn thấy nhớ cô, thấy khuôn mặt lúc tươi cười của cô, thấy đôi mắt long lanh của cô, nhớ giọng nói ngọt ngào của cô và những món ăn mà cô nấu cho hắn, hắn trách tại sao lại bỏ lỡ những món ăn đó, hắn muốn thấy, muốn ăn nhưng trước mặt hắn chỉ là một cái xác bất động. " Xin lỗi em Như Tuệ, anh hối hận rồi, em tỉnh dậy đi....tỉnh dậy đi mà. " " Anh là thằng đần, anh nhớ em mà vợ yêu..." Hắn cứ ngồi xin lỗi cô rồi kể chuyện cho cô nghe về chuyện ở công ty rồi kể về người này, người kia. Nhưng tất cả những câu chuyện hắn kể đều không có cô, không có câu chuyện nào kể về cô và hắn... Đếm gần tối, hắn lau mình cho cô thì nhìn thấy rất nhiều vết thương chồng chất lên nhau. Do đã lâu nên trở thành những vết sẹo cũng vài vết bầm tím trên tay cô mà tim hắn như có nhát dao chém qua. Tại sao khi đó hắn lại tin lời cô ta mà làm đau cô chứ? Nhắn đến cô ta, hắn đã cho người điều tra rồi dẫn coi ta về " hỏi thăm ". Ban đầu ả chối nhưng khi có bằng chứng thì câm nín luôn! Hắn cho người cắt tất cả công việc của ả, thẻ ngân hàng thì cho đóng băng rồi đưa ả về một vùng quê sinh sống. Hắn nương tay không bởi vì hắn còn yêu cô ta mà là nghĩ cho cô, vì cô là người lương thiện nên Hạ Vũ sợ cô sẽ không đồng ý, sợ cô chỉ càng thêm căm ghét mình. Ban đêm, hắn không ngủ được vì hình ảnh của cô lúc nào cũng như một lời nguyền quấn chặt lấy hắn. Hắn sợ khi hắn ngủ, cô sẽ mãi mãi rời xa hắn, rời xa khỏi thế giới của hắn...và hắn không còn cơ hội để bù đắp lỗi lầm.... Thấm thoát, ba tháng trôi qua từ cái ngày " định mệnh " ấy. Sắt mặt cô ngày trở nên một hồng hào, tình hình tiến triển cũng tốt hơn. Hắn ngày ngày được thấy cô khỏe lại thì vui mừng không xiết, tình trạng mất ngủ cũng cải thiện. Mọi người trong nhà ai cũng lấy làm vui thầm cho "cặp vợ chồng này". Mọi chuyện ở công ty đều có bà Lâm, Hạ Băng và Minh Quân lo nên Hạ Vũ cũng chuyên tâm cho việc " trọng đại". Hôm nay, mẹ hắn cùng hai người kia tới thăm cô. Họ nhìn thấy cảnh tượng mà không hỏi đau lòng nhưng vẫn rõ lên tia vui sướng. Đau vì thấy hắn trở nên xơ xác, không còn cái y phong như xưa nhưng vui vì hắn đã biết chăm sóc cho cô, đã hối hận vì những việc mình đã làm, vui vì hắn không còn mù quáng đắm chìm trong bóng tối nữa. Mọi người lên phòng thăm cô còn hắn chuẩn bị xíu đồ đạc..... " Hạ Vũ ơi....Hạ Vũ lên đây mau lên.... " Minh Quân la to lên... Hắn nghe tiếng la cũng lo lắng chạy lên phòng cô... " Như Tuệ chị ấy tỉnh...tỉnh lại rồi!" Hắn lao đến bên cô thì thấy cô đang từ từ mở mắt. Hắn vui mừng không xiết ôm lấy cô.. " Như Tuệ ơi....em tỉnh lại rồi...tỉnh lại rồi! " Mọi người lo ngăn hắn lại.. " Đừng có " manh động " cô ấy mới tỉnh lại nên còn yếu.. Hắn nghe vậy cũng đành bỏ cô ra. Cô tỉnh lại, dần dần lấy lại được ý thức. Ai cũng vui mừng nhưng khi nghe câu nói của cô, họ ngạc nhiên, kéo theo đó là hụt hẫng, bà Lâm không kìm được nước mắt mà khóc lên, hắn thì... " Ở đây là đâu? Mọi người là ai? Tôi là ai? " Mở đầu cho sự đau khổTại Lâm gia...Màn đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng của động vật kêu lâu lâu lại vang lênTrong căn phòng của một biệt thự xa hoa, một cô gái với tâm trạng rất là hạnh phúc chắc vì hôm này là ngày trọng đại của một người phụ nữ , chú rể còn là người đàn ông mà cô yêu nhất. Rầm....Cánh cửa phòng bị mở tung, làm mất đi tâm trạng đang vui của cô gái. Một người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen lịch lãm càng làm tăng thêm cái khí chất vương giả của hắn ta. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, sâu thẩm trong đôi mắt hắn là lòng hận thù, căm ta không nói gì đã hung hăng kéo cô vào giường, không thương xót mà chiếm đoạt người con gái dưới thân, không màn dạo đầu, hắn thô bạo tiến sâu vào cơ thể cô, không quan tâm đây là lần đầu tiên của người con gái. Cô ở sợ hãi cầu xin hắn nhưng nó chỉ làm hắn thêm căm ghét, lòng hận thù cùng sự khinh bỉ dâng trào trong và cô hoan ái tới gần sáng tới tha cho cô, hắn lạnh lùng bước vào nhà tắm mà không thèm liếc nhìn người con gái đang đau khổ nằm trên giường." Cô đừng nghĩ lấy tôi cô có thể được hạnh phúc, đây chỉ là mở đầu của sự đâu khổ, tôi sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục, phải trả giá cho những việc cô làm "Hắn lạnh lùng nói với cô, buông lời độc miệng mà không hề biết cô gái kia đang đau khổ đến chừng nào. Mà cô ấy càng đau khổ thì anh lại càng hả hê. Anh bước ra khỏi phòng mà không quên tặng thêm cô ánh mắt căm ghét" Tại sao chứ? Em đã làm gì sai mà anh lại đối xử với em như vậy? Em cứ tưởng là mình chỉ cần chăm sóc, lo lắng, từ từ khiến anh nhìn em bằng ánh mắt khác thì anh sẽ yêu em! Em yêu anh mà chẳng lẽ anh không nhận ra! "Từng dòng suy nghĩ cứ tuôn trào trong cô, càng làm cô thêm đau khổ, nó như một cái gì đó đang bóp nát trái tim của cô!5 năm trước....Cô tên là Lạc Như Tuệ, sau một cuộc tai nạn, ba mẹ cô bỏ lại cô khi cô lúc mới 13 tuổi. Cô được người bạn thân của ba mẹ nhận nuôi, đó không ai khác là Lâm phu nhân, vợ của Lâm Gia Từ và là mẹ ruột của tên Lâm Hạ Vũ, là tổng tài của một công ty lớn mạnh bật nhất. Khi hắn gặp cô, hắn luôn cho rằng cô là người vì gia tài của gia đình hắn mà tiếp cận mẹ hắn. Hắn nghĩ vậy vì bởi lẽ lúc còn nhà, hắn thấy ba hắn từng ngoại tình, vì người đàn bà xa lạ mà lạnh nhạt với mẹ hắn, không lâu sau ông ấy cũng đi về phương xa, rời khỏi nhân thế. Công ty của ba hắn suy yếu nghiêm trọng nhờ có mẹ mà nó vẫn tồn tại, sau này giao cho anh thì thành một công ty lớn mạnh. Tg à quên, lúc anh gặp cô là lúc anh 15 tuổi. I am sorry.Mặc kệ anh có thành kiến với mình, cô vẫn cố hết sức chăm sóc mẹ con anh. Nhưng trớ trêu thay, anh có bạn gái cô vẫn không nói gì. Nhưng mẹ anh nghe được nhiều lời tai tiếng từ cô gái này nên có ý tác thành anh với cô vì có lẽ bà cũng nhận ra rằng cô thích anh nhưng cô không đồng ý vì cô không muốn anh ghét mình mà muốn anh được hạnh phúc. Khi anh đề cập đến việc tổ chức hôn lễ với cô gái kia nhưng bà nhất quyết không đồng ý, cô cũng vô cùng buồn. Ai ngờ rằng mẹ anh nhất quyết đòi sống chết để anh lấy cô, vì không muốn mẹ buồn nên anh đành lấy cô nhưng lại luôn căm ghét cô. Cô gái kia vì vậy mà ra nước ngoài sinh sống. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc." Như Tuệ, chúng ta có con rồi! Anh không biết khi em nhớ lại tất cả, em có còn ở bên anh hay mang đứa bé này rời xa anh mãi mãi. Nếu em hận anh, căm ghét anh thì cũng không sao chỉ vì tất cả lỗi lầm đều là do anh gây ra. Anh không muốn giấu em về quá khứ của hai chúng ta, nhưng anh không đủ dũng khí để nói ra tất cả, chỉ vì anh sợ, sợ mất em, sợ em không cho anh cơ hội để bù đắp cho em. Hàng ngày, anh đều sống trong nỗi sợ hãi mất em, nhưng có thể trách ai ngoài anh, vì anh quá ngu muội nên đây, chắc là hình phạt của ông trời giành cho anh. "Trong căn phòng bệnh thuộc loại cao cấp, một người đàn ông với khuôn mặt thanh tú cùng đôi mắt thể hiện rõ sự sợ hãi nhưng cũng lộ lên tia vui mừng đang chằm chằm ngắm nhìn người con gái đang nằm trên chiếc giường bệnh kia, đó không ai khác là hắn- Lâm Hạ Vũ và người con gái kia là cô- Lạc Như ngồi bên cạnh cô, cánh tay vuốt ve trên khuôn mặt trái xoan của cô, miệng không ngừng nói ra những lời nói thật lòng của mình mà bấy lâu nay hắn không dám nói để giờ chỉ có thể nhân lúc cô đang say giấc mới dám nói ra." Um..... "" Như Tuệ, em tỉnh rồi! Em có bị đau ở đâu không?"" Hạ Vũ... đầu em hơi nhức, hình như em nhớ được gì đó...!"" Không sao, không nhớ thì đừng cố nhớ. Để ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng em thì không tốt đâu!"Dù biết rằng việc cô hồi phục ký ức đằng nào cũng đến nhưng đối với hắn hiện giờ là quá nhanh khiến hắn không thể nào chấp nhận được chuyện này. Vở kịch mà hắn xây dựng chẳng nhẽ lại đổ bể vào lúc này. Còn tên Đường Lạc Thành kia nữa, hắn không thể nào để hắn có cơ hội mang cô đi được. Trong lúc hắn đang chăm chú suy nghĩ thì giọng nói của cô cất lên kéo hắn trở về hiện thật." Đứa bé? Chúng ta có con rồi sao!"" Đúng vậy, giờ em đã là mẹ rồi, phải giữ gìn sức khỏe thật tốt!" Nghe câu nói này, cô vô cùng cảm thấy an lòng, tay cô vuốt ve trên bụng mình, cảm nhận ở đây có một tiểu tinh linh bé nhỏ." Thưa Lâm tổng, có người muốn gặp anh!" Thư ký của hắn đi vào lên tiếng." Được rồi! Như Tuệ em ở đây nghỉ ngơi, lát nữa anh sẽ về!"" Anh đi đi!Em ổn mà!"Nói rồi hắn đi theo thứ ký. Tuy hắn bảo cô không cần nhớ lại khoảng ký ức đó nhưng cô không thể nào không nghĩ vềTừ lúc cô tỉnh dậy, trong đầu cô luôn hiện lên cảnh tượng một người đàn ông đang hành hạ một người phụ nữ. Tại vì hình ảnh này không rõ ràng nên cô cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt của hai người đó nhưng bóng dáng của người đàn ông thì thấy rất quen thuộc.* Chẳng lẽ anh ấy giấu mình điều gì sao?*Cảm thấy nghi ngờ và chán nản, cô định đi tìm hắn hỏi cho rõ nhưng vì hắn đang gặp khách nên cô chỉ đành đi dạo trong bệnh viện để xua tan cá cảm giác khó chịu và cũng muốn tốt cho đứa bé trong bụng qua một phòng, cô nghe được tiếng nói của hai người đàn ông, nếu cô nghe không lầm, đó chắc là tiếng của Hạ Vũ và Lạc Thành. Nghi họ có xung đột, cô định vào ngăn thì...." Hạ Vũ, anh định lừa dối Như Tuệ bao lâu nữa? "" Không liên quan tới anh! "Nghe xong câu nói của Lạc Thành, Như Tuệ vô cùng bàng hoàng.* Anh ấy thật sự đang giấu mình điều gì đó! *" Nếu anh đã không bảo vệ cô ấy thật tốt thì xin anh buông tay để tôi chăm sóc Như Tuệ. Lúc trước, anh luôn hành hạ cô ấy, chính tay anh còn hại chết đứa con đầu lòng của Như Tuệ, hại cô ấy mất trí nhớ, anh lừa dối cô ấy về quá của hai người, giờ anh còn khiến cô ấy bị thương. Anh còn nói có thể bảo vệ được Như Tuệ. "" Vẫn cậu nói đó, tôi là chồng Như Tuệ, việc gia đình tôi không cần anh xen vào."" Đúng là tôi không có tư cách xen vào, nhưng tôi muốn bảo vệ cô ấy khỏi tên ác mà như anh!"Hai người trong phòng nói chuyện mà không nhận ra còn một người đang đứng đằng sau cánh cửa nghe hết mọi chuyện. Những câu nói của hai người khiến cô chịu đả kích rất nặng và không thể nào chấp nhận được. Từng đoạn kí ức cứ từ từ hiện lên trong đầu cô, những hình ảnh của cái ngày tháng sống trong địa ngục và cái ánh mắt lạnh lùng khi hắn hành hạ cô. Tất cả, đều hiện ra một cách rõ tiếng la lớn khiến hắn và Lạc Thành giật mình. Cánh cửa mở ra, một dáng người phụ nữ đang nằm im trên nền nhà lạnh. Người đó là cô." Như Tuệ... Như Tuệ... " hắn hoảng loạn chạy đến ôm cô lên. Chẳng lẽ, cô đã nghe hết mọi chuyện. Quay sang Lạc Thành, hắn bảo anh đi về và nói chuyện gia đình hắn không cần anh lo. Anh cũng nghe hắn vì thấy hắn thật sự quan tâm cô mặc dù trong lòng anh vẫn luôn chống đối với đó, hắn đưa cô về biệt thự, nơi xuất phát của tất cả mọi hôm sau cuối cùng cô cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, cô đã thấy một dáng người dàn ông đang ngồi bên cạnh cô với vẻ mặt lo âu....." Như Tuệ, em tỉnh dậy rồi à"" Hạ Vũ, anh tránh ra...tránh xa tôi ra..... "" Như Tuệ, em....em nhớ lại rồi à? "" Phải tôi nhớ lại rồi! Anh nói cho tôi biết chúng ta đã từng có một đứa con phải không? " Cô nói lên trong giọng điệu sợ hãi...." Đúng.... vậy! Là... d.. do..anh! Anh xin lỗi em, em... em nghe anh nói! "" Anh đừng nói gì nữa! Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh nữa! ""......"" Anh đi đi....đi đi! "" Được rồi. Anh đi! " Hắn bước ra khỏi phòng với nóng lưng chấc chứa nỗi cơ đơn. Mành kịch này cuối cùng cũng đổ vỡ rồi....Hiện tại, mọi chuyện đến với cô quá bất ngờ khiến cô không thể nào thích nghi được. Trong một ngày, cô nhớ lại tất cả quá khứ bi thương, phát hiện mình mất đứa con đầu lòng mà " thủ phạm " không ai khác là hắn - Lâm Hạ tại, trong đầu cô xuất hiện rất nhiều câu hỏi rằng hắn có thật sự yêu cô hay chỉ thương hại cô vì do hắn mà cô mất đi đứa con đầu lòng. Lúc trước hắn Chỉ xem con của cô như một công cụ giúp hắn trả thù liệu lần này có như thế hay không? Liệu cô có nên rời xa hắn để bảo vệ đứa con của mình? Cứ như vậy, nghi ngờ tình yêu của hắn giành cho cô, nghi ngờ hắn sẽ làm hại tinh linh nhỏ bé trong bụng cô như cách mà hắn đẩy cô ra đường với ánh mắt lạnh băng....-Tư nhiên viết xong chương này cứ thấy nó thiếu thiếu cái gì ak! Ai biết thì nhớ nói cho tui nha 😢 😢. À mà tui đang chỉnh sửa lại mấy chương truyện trước, thật lòng cảm ơn mấy đã góp ý cho tui nha 😘😘😘

vợ yêu tha thứ cho anh được không